cà phê một mình
Tím chiều hoang
Giọt sương ầng ậc khóc
Chiếc lá vàng sợ lạc
Tự vặn mình đau
Bứt khỏi cành
Buông mình theo chúng bạn
Xào xạc ...xào...xạc...
Vô tình cứa nát
Niềm hy vọng mong manh
Quán cà phê xưa cũ
Chút tình phai
Trái tim lỗi nhịp
Em ngồi lặng
Khuấy giọt buồn loang lổ
Đen quánh cả chiều hoang.
Hà Nội, 10/2015
Trần Thanh Xuân