một thuở yêu người
MỘT THUỞ YÊU NGƯỜI
(Nhất thủ trường thiên)
Một sớm ngày nao bỗng gặp nàng
Một tàn đông ló ánh thiều quang
Một cô thôn nữ đang làm dáng
Một nét tình xuân thật ngỡ ngàng
Một thoáng bâng khuâng đã ngập lòng
Một đường cong gợn một đường cong
Một con sóng vỗ muôn trùng sóng
Một chiếc thuyền côi bỗng ngược dòng
Một phút yêu thương mấy dại khờ
Một lời ngỏ ý kết vần thơ
Một trời say đắm loang triền nhớ
Một nụ hoa khai khéo hững hờ
Một hạnh phúc như đã cuộn trào
Một vầng trăng tỏ phía ngàn sao
Một cơn gió lạ lùa huyên náo
Một gã tình si đã bổ nhào
Một kiếp người mang một mối tình
Một tàn đêm ló một bình minh
Một dây tơ vấn muôn đời dính
Một trái tim ghi một bóng hình
Một nắng hai sương quẩy gánh đời
Một lần dẫu chỉ một lần thôi
Một câu nhân ngãi hai người nói
Một nhớ ngàn thương mãi một người