di chúc của mèo hoang
Thơ hài: Đinh Kim Chung
Vào năm Khỉ, tháng RỒNG, ngày Mão
Mèo ta đây bộ não sắp tung
Đành ghi di chúc vài dòng
Trước khi hóa kiếp vào trong ta bà
Bởi món cá ta là khoái khẩu
Ta vốn ăn nghiến ngấu thường xuyên
Mà giờ ta tức phát điên
Bọn nhà máy thép huyên thuyên nực cười
Năm một chín bốn mươi thuở trước
Tổ tiên ta ăn chuột đang ngon
Tự dưng nước Mỹ tý hon
Làm phim Tôm lại no đòn Jerry
Thế là tổ tiên quy gần hết
Chỉ còn ta chưa chết mà thôi
Ta chuồn sang Việt Nam rồi
Lại măm đồ độc buồn ơi là buồn!
Ta mò tép đầu nguồn nước ngọt
Mà ăn vào sùi bọt mép đau
Họ phun thuốc diệt giầy nâu
Đỉa còn chết hỏi tép hầu thoát sao
Đành tạm biệt sơn hào hải vị
Lủi vào buồng làm tí thịt heo
Thế mà suýt nữa cũng tèo
Họ dùng thuốc ướp xác liều dã man
Lại lủi đến nhà quan ăn vụng
Bởi yên tâm họ đụng thịt rừng
Ối giời! Ăn dở nửa chừng
Nhím nuôi tăng trọng, suýt ngừng nhịp tim
Thôi thì chén bim bim bọn trẻ
Ít chất nhưng mạnh khỏe tế bào
Tiên sư! Lộn cả phao câu
Thì ra họ tẩm phẩm màu Trung Hoa
Thôi liếm tạm nước cà phê vậy
Tưởng đắng là sẽ thấy an toàn
Nhưng rồi cũng bị nôn khan
Thuốc sâu mùi hắc vẫn lan vèo vèo
Ôi chán cái kiếp mèo khốn khổ!
Trong khi loài người họ nói rằng
"Con mèo dồn đến chân tường
Sẽ thành hổ bởi cùng đường mà ra"
Nghe thấy vậy ta qua vũng nước
Soi thử mình xem được thế nào
Thấy hình hổ thật! Ôi chao!
Sướng luôn kiểu ảnh, mời vào coi đi
Ta di chúc trước khi hấp hối
Một món ăn nên chối khi mời
Đó là "tiểu hổ" đừng xơi
Vì ta nhiễm xạ loài người nhớ cho!...