bốn mùa
Đông, tuyết bay bay, bông tuyết bay
Chạnh lòng nghĩ: phận mỏng thế thôi?!
Áo trắng, em hòa trên tuyết trắng
Chỉ một màu,… màu của tinh khôi
Đỏ rực hè về nắng tràn trời
Tia nắng nối lòng em với tôi
Phượng thắm làm nên mùa hè chắc?!
Không! Hè ở sẵn khắp mọi nơi…
Chiếc lá vàng rời khỏi cành cao
Nương theo ngọn gió giữa chiều thu
Khu vườn xưa ấy, còn xào xạc…
Vì nhớ chân em bước bồi hồi
Ô kìa, xuân đến – nắng vàng tươi
Trên môi em, luôn có nụ cười
Ánh mắt rạng ngời, ôi tuyệt thế!
Em chuyển xuân vào giữa tim tôi…
THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN