đừng trách mùa thu
Có phải mùa Thu
làm ta buồn đến vậy?
Hay bởi ai xa rồi nên tim thấy vấn vương
Tháng năm qua dần... lòng cứ mãi nhớ thương
Thân tàn xơ xác, hư hao và ... loang lổ
Phải làm gì đây... giữa trăm ngàn đổ vỡ
Biết đến bao giờ... nối được giấc mơ xưa
Cứ tự hỏi lòng...
mình đã hết yêu chưa?
Sao hoang mang mãi giữa hai miền quên nhớ
Có phải mùa Thu
gieo giọt sầu trăn trở
Hay bởi do người...
quên tình ... say bước phiêu du
Để lại nơi này... mắt huyền đẫm ướt sương Thu
Chờ người trở lại
thấy rười rượi buồn... thăm thẳm
Có phải mùa Thu
mang gió mưa về làm giông bão?
Hay bởi quá yêu người... nên lòng cuồn cuộn sóng tình si
Mà tay yếu mềm không níu giữ nỗi bước ai đi
Nên đành vuột mất... rồi dỗi hờn Thu nghiệt ngã
Thôi đừng trách chi
mùa Thu không đến buồn tơi tả
Chỉ bởi ta sầu nên lá rụng cũng thấy lòng đau
Kiếp này không vẹn tròn thì hẹn lại duyên sau
Ngàn năm vẫn thế...
Thu mãi dịu dàng
dệt lên những sợi tình say đắm