con đường tưổi mộng
CON ĐƯỜNG TUỔI MỘNG
Con đường bây giờ không có người qua?
Có thể do mưa sa và bão thổi?
Trên bờ dốc có ai ngồi dáng mỏi?
Con nhện vô tình kéo sợi giăng tơ
Con đường bây giờ lởm chởm câu thơ
Ai đánh rơi tuổi dại khờ bay mất?
Tà áo trắng mới may vừa mới chật
Tuổi dậy thì lồng ngực sẽ tròn căng
Con đường bây giờ đầy rẫy vết nhăn
Sỏi đá nghìn năm còn lăn theo bóng
Ta chạy vòng quanh trời cao,đất rộng
Chân gót mòn ta đá bóng mây bay
Con đường bây giờ vào tuổi thu gầy
Lũ chim sâu mắt cay nằm rũ rượi
Dòng thơ tình đã mất đi đoạn cuối
Nhánh cây trở mình trần trụi nỗi đau
Con đường bây giờ khói bụi xô nhau
Ôi kẹp tóc màu nâu đà xa vắng!
Chiếc cặp trên tay một thời ru nắng
Tiếng lá rơi như nốt lặng tâm hồn
Con đường bây giờ rời rạc hoàng hôn
Những đôi mắt giận hờn và chạy trốn
Phiến tơ tình còn ngổn ngang bề bộn
Ta còn ôm những mộng lớn chưa tròn
Ân Thiên ( Bình Dương)
Bài này đã được xem 1558 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|