ta và trăng
Gió nghễnh ngãng lạc vào chiều hun hút
Hàng cây im khẽ trút hết xiêm y
Mùa thu về nắng nhạt thếch hàng mi
Trăng nghiêng bóng nói gì không trăng hỡi !....
Buồn riêng kiếp nỗi cô đơn đêm tới
Mắt hoen tình đứng đợi giữa đêm thâu
Trăng buồn soi hài gấm dưới dòng sâu
Ta dõi mắt bên cầu duyên kiếp ngã
Thu đã chớm để vàng đau cánh lá
Trăng từ trong ngọc đá khóc dung nhan
Ta bước từ đồi thạch núi lệ tràn
Trăng ta cũng lỡ làng chăng một kiếp....
Từ thiên cổ là giai nhân hồ điệp
Trăng kiêu sa mây liếc nước triều ngưng
Để trời thu cũng ngây ngất ngập ngừng
Nay chỉ một giữa lưng trời hoang vắng
Như một kẽ phong trần đi thầm lặng
Thấy đời sầu cay đắng lắm trăng ơi !
Trời mùa thu lá vàng rụng nơi nơi
Tình vị kỷ rã rời lòng nhân thế...
Nghiêng hai nửa chơi vơi hồn dâu bể
Rụng rơi tan giọt lệ khóc cuồng điên
Cả đời trăng khướt gót ngọc cung thiềm
Ta trôi dạt tới miền thiên thu lạnh ...
Bài này đã được xem 733 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|