từ độ người đi
Từ Độ Người Đi đã mấy mùa
Trăng vàng hiu hắt ánh đèn khuya
Còn chăng kỷ niệm ngày xưa cũ
Mấy mảnh mây tan vỡ tiếng mưa
Thủa ấy tan trường tay nắm tay
Đường thơ liễu rủ bóng vai gầy
Tung tăng chân sáo mình vui bước
Tán phượng trao nhau nụ ngất ngây
Em ước trời xanh chim trắng bay
Anh mơ biển lớn sóng vơi đầy
Vào mùa xa cách ai ngờ tới
Biệt cánh chim bằng đến tận nay
Hôm gặp em về dưới rặng đê
Chồng con tíu tít rộn đường quê
Hình như hẹn ước duyên người ấy
Tôi đứng ngây người hết chỗ chê
Tôi quẳng ưu tư mới gượng cười
Em dường cũng thấy nỗi đầy vơi
Tình xưa vấn vít lời khoan nhặt
Tôi cũng vợ con vẹn ý trời.