Poem logo
Poem logo

cà phê bệt

Tác giả: Bùi Nguyên Phong
Cà phê bệt
Em ơi Toronto mùa nắng lên.
Tụi anh lại ngồi cà phê bệt.
Kiếp ly hương ngồi lê, ngồi lết.
Sưởi nắng Toronto nhớ nắng quê nghèo.

Em ơi Toronto ngày nắng trong veo.
Nắng mới... Không gian thơm lừng mùi nắng.
Nắng vàng mật ong… Nắng tràn phố vắng.
Nắng trong lòng… Nỗi nhớ vàng hơn.

Nha trang quê tao mùa này nắng to.
Nắng vàng mắt mẹ già… Đen da con gái.
Thiếu nữ thành Ninja khăn trùm kín mít.
Gặp nhau trên đường khó phân biệt thân, sơ.

Sài Gòn quê tao nắng ắt cũng to.
Đứng giữa Bến Thành... Tưởng Iran, Iraq.
Con gái rũ nhau khăn trùm kín mặt.
Ngàn lẻ một đêm du nhập Sài Gòn.

Quê mày đâu Quảng Nam… Quê mày đâu Quảng Ngãi.
Nắng cháy núi Phan Rang… Khô lúa Tuy Hoà.
Việt Nam mình đâu cũng có Hòn Khô.
Nắng tràn bờ… Tiền thì nhỏ giọt.

Bỗng dưng anh chợt nhớ Hòn Khô Nha Trang.
Cái Hòn Khô mà rượu đế bày bên núi.
Cô Tiên vẫn ngàn năm tóc xoã.
Chỗ anh lính trẻ năm nào nắng hoá thênh thang.

Nha Trang… Nha Trang… Toronto anh nhớ.
Cà phê bệt nơi này nhớ cà phê bệt nơi kia.
Khoảnh sân trước nhà… Mẹ già thui thủi.
Hàng dương xanh mơ bóng anh về.

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm