một thoáng ngang qua
Thấy ánh trăng rơi trước cửa thềm
Nghe đêm rên rỉ đến sầu thêm
Mây rơi chết đuối không còn thở
Mặc giọt sương ngưng đã nũn mềm
Chiếc lá xanh xao ngần ngại lay
Đêm khuya mưa bụi nhíu cung mày
Nhân gian bộn rộn không màng biết
Có những truân chuyên ứ thật đầy
Nhặt nén sầu rơi ở trước sân
Nghe trong lòng thắt dạ bần thần
Có ai sau cửa còn thao thức
Hỏi biết người qua cũng ngại ngần
Bài này đã được xem 418 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|