nỗi buồn không tên
      
      
      
      
        Đi giữa phố Sài Gòn 
Dòng người – xe… hối hả 
Con đường quen như lạ 
Trong mắt kẻ lãng du 
Giọt nắng hóa sương mù 
Mây trốn thời lãng đãng 
Áo dài bay… vang bóng 
Đã quên lãng thời gian 
Thiếu chiếc lá bay vàng 
Níu chân người cô lữ 
Thiếu nụ cười rộng mở 
Miền đất đỏ trấn – biên 
Thiếu ánh mắt láy đen 
Miền Tây Đô , Đồng Tháp 
Qua bao ngày mất mát 
Ta tìm lại chính mình 
Hòn ngọc đã ngủ quên 
Bên sông đời xa lắc 
Ngày về phố thầm nhắc 
Những nỗi buồn không tên