lan man
Bỏ sót mùa vàng trong ngách thở
mẩu trăng còm cõi khóc lâm ly
thơ vương vất chữ lan man động
ngày tháng thinh không biết nói gì...
Tầm tã mưa xưa sông cuộn cuộn
bờ chông chênh ấy lở hay bồi
con nước chảy hoài không biết mỏi
hun hút trường giang khóc chửa thôi
Mở ngực đồi nghe tầm gió ngất
hồn ta đá tảng trượt đà lăn
chờ em đáy vực giờ linh hiển
vòi vọi mây cao nhỏ giọng trầm...