trần tình đêm xa rừng
TRẦN TÌNH ĐÊM XA RỪNG
Dẫu say khướt anh không hề lầm được
Đuôi mắt cong em vẽ lại chân trời
Lỡ điên khùng cũng chẳng tài nhớ hết
Khóe môi hiền hơn tất cả thu rơi
Bởi chưa hiểu dùng dằng mưa hay nắng
Thiên thanh em hiềm kể nỗi thương người
Dẫu đa ngôn hay một thời lẳng lặng
Dòng sông trầm này nọ cuốn anh trôi
Nên an ủi tự nhận mình vô phước
Em thắp đèn chờ đợi phía nguôi ngơi
Anh ngọn gió dọa thổi mòn trái đất
Đêm xa rừng chưa mấy đã mồ côi
Đành dự báo đời mình như thời tiết
Bao tóc tơ ban phát lúc em cười
Mỏi mệt quá anh gục lên tiền kiếp
Cạn giang hồ tìm chết bến yêu thôi
ĐCĐ