nốt trầm chủ nhật
NỐT TRẦM CHỦ NHẬT
đâu đây ngày chủ nhật chứa nỗi buồn
những nốt trầm vang dấu chân thân phận
ngọn gió phố đặc quánh
thắp vàng dãy đèn đường câm
bóng đêm lại vỡ vụn tan tành
giấu vào tiếng phong cầm phiền muộn
tôi đóng đinh ngón tay amen dấu thánh
vào cỗ thập giá trên nóc giáo đường không tên.
chạy hụt hơi theo bầy gấu trắng cuồng điên
nuốt mảng phù du cuối cùng giùm con cá voi chờ tuyệt chủng
tôi tự ghim vào lồng ngực mình phát đạn
máu ngầu đỏ đại dương
hớp lấy màu đen rỗng hoác bất thường
trong chiếc vỏ tàu cáu bẩn
châm ngọn lửa săm soi từng ngấn sóng
tìm lấy những tâm hồn quên vị ngọt dòng sông …
tôi xòe bàn tay tôi mở tấm lòng
tôi linh thiêng và tôi trần tục
tôi phì nhiêu cùng tôi đói rách
hít thở ngày đêm khối địa cầu này
nên đứng cúi đầu thềm giáo đường chiều đây
cầm trên tay ánh sao cuối cùng vừa tắt.
mây trời, gió ngàn, những long lanh ánh mắt
giam cầm tôi đến tự bao giờ
đang mục dần kỳ vọng ước mơ
nhẩm câu kinh theo thói quen mặc định
máu vẫn chảy hai dòng động, tĩnh
sao tình yêu người nghe quá điêu linh!
ĐCĐ