lận đận
anh thi sĩ trái tim đi trước
thơ tình nằm vắt vẻo trên vai
lò dò theo em, sau vài bước
trời sinh em con mắt có đuôi
em kiêu kỳ, hỉnh mũi đi trước
tóc ngắn hơn tơ vướng trên vai
địa ngục đằng sau, đừng lùi bước
đừng dại khờ, lùi lại cặp tay
anh lận đận nên chân khập khễnh
bước chân cao, thấp què quặt đời
hai đứa mình biết sao cho xứng
có cặp kè cũng trặc trèo thôi
anh an phận nên đành quanh quẩn
bắn chim, xâu cá vũng ao buồn
đợi đêm về, làm thơ vớ vẩn
trộn chút tình, gói ghém yêu thương
em như trăng rằm hôm mười tám
vành vạnh trên cao, vằng vặc hồn
bầu trời đêm vốn nhiều mây xám
chẳng có chân nhưng rất tinh khôn
sống bao năm trên thuyền lận đận
ngày như đêm quen thói Trương Chi
biết sao hơn, khi đời túng bẩn
quấy nhiễu người: tiếng sáo ngu si
anh có mỗi lời thơ bạc hạnh
sắp xếp thành tình tự du dương
trên mặt hồ, theo trăng lóng lánh
tung tăng bỡn cợt, rất hoang đường
nnguong