thương nhớ ngậm ngùi
Xa quê con gửi nỗi niềm riêng
về thăm mẹ những ngày đông giá rét
gió giật phên thưa chắc mẹ nào ngủ được
canh cánh trong lòng chuyện mưa nắng áo cơm...
Quê mình nghèo thêm trống vắng neo đơn
tiếng trẻ a ê thưa dần trong mái ấm
trai gái đua nhau ra thị thành lao động
quê đã buồn nay lại phải buồn hơn...
Đâu những chiều trăng xuống gọi hoàng hôn
bên bến nước rộn ràng lời ca hát
tình yêu cho nhau từ câu hò khoan nhặt
gieo neo cuộc đời vẫn muối mặn gừng cay..!
Mẹ chắc bồi hồi bên miếng trầu say
để thương nhớ đàn con xa tần tảo
chuyện con xa quê đâu phải là cơm áo
cũng đâu dám mơ màng gác tía lầu hoa..!
Cái được thua trong đời đay nghiến những mùa qua
con phải tiếp chặng đường con đã chọn
mưa hay nắng chẳng sờn lòng chân bước
dẫu nhọc nhằn cay đắng lắm mẹ ơi !