nhớ đồi sắn nương khoai
Chùm Thơ
Tác giả Ben Oh
NHỚ ĐỒI SẮN NƯƠNG KHOAI Đi CÙNG NĂM THÁNG
Thắm thoát gần năm mươi năm rồi nhỉ
Khi bình minh lăn mình trở giấc
Để băng đồi giấc ngủ chiêm bao
Những thác ghềnh thương đời một thuở
Gắng sức mình vượt khỏi thời gian
———————
CHA VÁC CUỐC RA ĐỒNG MỖI SỚM
Mẹ ngồi chặt hom sắn qua đêm
Bờ giậu xưa hàng cau hoa trắng
Giọt mồ hôi tuôn dài năm tháng
Cho đàn con mỗi lớn mỗi khôn
Dù là khó muôn vàn trong khó
————————-
NHỮNG NĂM THÁNG BUỔN KHÔNG TẢ
Em ơi! Dòng sông nào không nhớ mạch nguồn
Chim lạc bầy con kêu nhau về tổ
Người với người dù xa đường cách trở
Vẫn nhớ nhau lúc trái gió trở trời
Về đi em ngày mai lẽ vô thường
—————-
NHỚ MẸ CON BIẾT NÓI GÌ ĐÂY
Là tiếng khóc trong bầu sữa Mẹ
Tiếng à ơi! Để trong con suốt cả cuộc đời
Mẹ ơi! Con kêu Mẹ nè
Mẹ đã đi rồi ,sao Mẹ bỏ con đi
Lỗi tại con khi biết mình đã muộn
—————-
LAY LÒNG THẾ GIAN ĐỂ QUÊN ĐI SẦU MUỘN
Chiẽc lá rụng bên dòng sông
Đánh thức khi gợn sóng gió về
Tiếng kêu trong kệ tủ đầy kinh
Ta phủi bỏ nợ trần gian ân oán
Để đi về một thế giới vô mình
—————
CÁT BỤI KHI TA KHÔNG NHÌN THẤY
Ta là ta không biết có phải ta
Lỡ bước qua sông há miệng mồm
Ta trả về không không lại có
Thân xác này rồi chỉ biến ra tro
Lẽ vô thường trong mỗi chúng ta
Bài này đã được xem 184 lần
|
Người đăng:
|
Ben Oh 53
|
|
|