tự cảm
mở bàn tay
thấy đường đi của nắng gió
của tự cảm
ghì dọc ngang
thấy nỗi buồn của nhân gian
đuổi nhau xuôi ngược
như đàn kiến
[say sưa cõng mồi]
khép bàn tay
níu ngày thơ cũ vụt bay mất
còn lại dăm xác chữ nằm buồn
chảy trôi qua những lóng ngày
... rồi tan ...
k.