giận
Giận người ta nói đôi câu
Mà nghe trong dạ rầu rầu lạ ghê
Tại nắng
Tại gió
Tại thơ
Tại ngang trái
Tại tứ bề lặng im
Tại vì ngày
Tại vì đêm
Không gian như kéo dài thêm nỗi buồn
Tại bình minh
Tại hoàng hôn
Lên nhanh xuống muộn nát hồn tương tư
Tại vì thực
Tại vì hư
Tại vì nghĩ người cũng như là mình
Mười lăm tát nước đầu đình
Người ngơ ngẩn
Người trộm rình ca dao
Để quên câu lý thương nhau
Ta chờ đợi
Ôi ! Lao đao cõi lòng
Tại vì đục
Tại vì trong
Tại vì hai đứa không cùng nợ duyên
Giận người ta nói huyên thuyên
Hòng vơi bớt
Nỗi ưu phiền bấy lâu
Tóc xanh sương điểm mái đầu
Giận nhau cho lắm nhớ nhau thêm nhiều
Thôi thì chẳng giận nữa đâu
Cho thanh thản
Cất âu sầu
Vào quên
8/12/05
Đỗ Ngọc