ta về
Ta về gọi nỗi cô đơn
Cùng em thêu gấm bên đờn tình tang
Bên dòng suối phủ hoa vàng
Bên mơ thiên cõi bên đàng phù du
Bên này nửa hận nửa thù
Bên kia nửa tỏ nửa mù pha sương
Thành câu hát giữa vô thưòng
Miên du trăng đổ đêm vương xuống trần
Ta về đốt kiếp lần đân
Tan ra thành khói ngượng ngần… lệ rơi
Lệ rơi suốt nẻo chơi vơi
Gảy cung tang ngẫu thiên thời nắng mưa
Nói bao nhiêu cũng bằng thừa
Tình tang nghi ngẫu có chừa lối ra
Lối ra cho vạn sa hà
Cho truông cát trắng miền tà dương bay?
Hoang liêu chút mộng mi mày
Hiu hiu gió thổi lẫn ngày và đêm
Mùa xưa rất đỗi êm đềm
Mùa nay rất đỗi lom lem mặt người
Ta điên ngặt nghẽo khóc cười
Vì chăng em tỉnh nụ cười nhân sinh
Một hai nghiêng nước nghiêng thành
Đổ tan gánh nước ngọt lành khơi xa
Em xinh tươi chợt khóc oà
Cố duyên điền hải vào ra mấy lần
Ừ thôi sắp sẵn mộ phần
Cho ngày ly biệt phàm trần buồn vui…