quên
Quên
Dường như đêm đã sắp tàn
Chuông nhà thờ đổ ngân vang khua rền
Tiếng gà gọi bình minh lên
Giật mình mới biết mình quên ngủ rồi
Rơi
Thân xác này Cha Mẹ cho
Trái tim Khối óc lại do người cầm
Trăm nghìn nỗi nhớ lặng câm
Ngàn giọt nước mắt âm thầm đánh rơi