Poem logo
Poem logo

an trụ nhà xưa

Tác giả: Mặc Giang
Phước như núi phong sương còn xây xát
Đức như biển sương gió còn lở bồi
Bãi phù sinh làm nhịp đập đưa thoi
Không tích tụ sẽ ngày cạn kiệt

Trời còn đọa khi tiêu ma phước đức
Tiên còn đày khi lầm lỗi đeo mang
Phàm con người trong lao khổ trần gian
Há không biết, sao gây nhiều nông nỗi

Bồ Tát sợ nhân, chúng sanh sợ quả
Hèn chi luôn vay trả những trầm mê
Căn nhà xưa thoái thát chẳng muốn về
Đường khổ ải chúi đầu lao đi mãi

Gần nhắm mắt mới giật mình hớt hãi
Lúc suy tàn mới thức tỉnh nguồn cơn
Quá muộn màng như ngựa đứt dây cương
Sa bốn vó trong ba đường sáu nẻo

Lời Phật dạy lại khinh lờn giải đãi
Nghiệp trầm kha lại trau chuốt phết son
Nên tử sinh lăn lộn mãi đường mòn
Trét đãi bôi trong Tam đồ, Bát nạn

Cá khô nước há hốc trên đồng cạn
Tôm lăn quay nghẹt thở dưới sông sâu
Cho tang thương nhồi nhét chật con tàu
Tàu đày đọa chạy trên đường thống khổ

Phật từ mẫn chế An Cư Kiết Hạ
Rèn oai nghi, luyện giới đức tinh nghiêm
Sau Ba Tháng bồi bổ ngọn đèn tâm
Tiếp tục hành trình lục độ vạn hạnh

Đâu có dễ bước đi Đường Tứ Thánh
Không nhớ xưa chàng dũng sĩ xuống núi sao
Kính chiếu yêu soi rọi cho thỏa thích đi nào
Chiếu ngược lại chính mình thành ma quỷ

Diện mục đâu mà nhìn ra mặt mũi
Tâm đức đâu mà nhìn lại chân thân
Đài hư vinh vốn nghiệt ngã phong trần
Sao nhân thế khéo vẽ vời bào ảnh

Tỉnh mộng mau, kẻo thời gian quá muộn
Tỉnh mê mau, kẻo mạng sống không còn
Đừng đợi khi đã cạn kiệt sắt son
Nằm chờ chết mà than trời thổi bộng

Hãy sống đi khi con tim còn nóng
Hãy nhìn đi khi con mắt biết thương
Đừng lần lữa cho tới lúc cuối đường
Hầm gai góc chui u đầu bể trán

Tỉnh mộng đi khi suối nguồn chưa cạn
Tỉnh mê đi khi mạng mạch chưa khô
Đừng trơ trơ cho nứt nẻ ao hồ
Rồi hớt hãi trước lụn tàn khô khốc

Người biết tu, không ái ngại đồi dốc
Người biết tu, không lo sợ sơn khê
Đến hay đi, thật sự là lối về
Căn nhà xưa vẫn hằng nhiên an trụ.

Tháng 6 – 2010 * TNT Mặc Giang

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm