tôi là một người điên
      
      
      
      
        Tôi là một người điên 
Cái điên đã tự bao giờ 
Điên từ lúc nhỏ còn thơ 
Điên trong một khoảng trôi bờ 
Điên giữa dòng đời mộng mị 
Có người bảo tôi mất trí 
Có người bảo tôi là khùng 
Có người bảo tôi là điên 
Tôi là một người điên 
Gom ông trời một bọc 
Gom trái đất một bao 
Như đời tôi một túi 
Ngủ, nay bờ mai bụi 
Cõi trần gian an lành, xáo trộn, vẫn tỉnh bơ ! 
Lòng thế nhân đãi bôi, hờ hững, con cóc khô ! 
Người ta không thèm ngó ! 
Tôi thu mình một xó ! 
Tôi là một người điên 
Gõ cái bụng tưng tưng 
Rờ trong túi không tiền 
Bước đi nhìn dáo dát 
Ồ ! Đằng kia thùng rác 
Cái nào coi còn được, móc móc ních liền 
Vỗ bụng kêu bành bạch, nó hát thần tiên 
Phách đốc nằm đọc báo trên ghế đá công viên 
Đánh một giấc khì khì, chèo queo như con khỉ ! 
Thức ăn đầy chợ chửa ai cho 
Đốt bếp lên hâm chẳng có lò 
Xoang, chảo, nồi, niêu đầy ở tiệm 
Cửa nhà khắp chốn ngủ co ro 
Tôi là một người điên 
Cửa nhà cần chi mệt 
Ra vô phải đóng cài 
Giàu sang, phú quí, keo kiệt, bòn chài 
Trống rỗng như tôi, cũng sướng như ai 
Đi khắp đất, đâu nơi nào có cửa 
Ngủ khắp nơi, đâu chẳng phải là nhà 
Giàu có quá ta, chẳng có chi mà dư thấy bà 
Một túi trên vai, đeo lủng lẳng còn hơi khá nặng 
Tôi là một người điên 
Thân tôi có, hình như của cha của mẹ 
Tắm chi nhiều, đã hao nước, lại mòn thịt mòn da 
Đôi ba tháng, một hai tuần, chỉ thấm nước, xoa xoa 
Bụi, mồ hôi bóng láng là áo giáp chống phong ba 
Ở gầm cầu, góc hẻm, sân ga, đâu khi nào trúng gió 
Tóc bóng mượt mà thấy rõ 
Đâu cần trét sáp, thoa keo 
Tốn tiền mua, tốt xấu, lại trả giá kì kèo 
Không uốn, sấy, mà một mái bềnh bồng thế kỷ ! 
Tôi là một người điên 
Đâu tham lam, nhỏ mọn, hẹp hòi, ích kỷ 
Muôn sự của chung, tôi không thủ riêng mình 
Danh lợi, quyền uy, đem nhét một bồn binh 
Bỏ trong túi tanh hôi, ôm mối sầu vạn kiếp 
Lâu lâu móc ra coi, nó kêu đồ oan nghiệt 
Nó còn nằm trong một ống bồn binh 
Lôi cổ nó ra, nó đổ tháo chình ình 
Cho chẳng ai thèm, tôi lại nhùi một đống ! 
Tôi là một người điên 
Đời có chi mà hy vọng ! 
Sống có chi mà mộng mơ ! 
Chỉ có những ai khôn quá hóa khờ 
Lo đủ thử, ngày cũng ăn ba bữa 
Lại có những khi nóng như đốt lửa 
Bóp trán, vò đầu, chạy ngược, chạy xuôi 
Đời có ai sung, ai sướng hơn tôi 
Ném đi hết, từ dạo nào không biết 
Có gì cũng ăn, ngủ đâu chẳng tuyệt 
Cũng đứng, cũng đi, cũng nhìn đất, nhìn trời 
Cả cuộc đời tôi là một cuộc ăn chơi 
Trời đã cho như thế, không tiêu dao, uổng phí ! 
Tôi là một người điên 
Ngẫm nghĩ cho chí lý 
Có nhiều lần lúy túy 
Với đủ hạng người ở các nghĩa trang 
Nào dân, nào quân, nào tướng, nào quan 
Họ cũng áo quần màu sắc xênh xang 
Tôi cũng lem luốc đỏ xanh đâu khác 
Họ lập bè, hội họp, tiệc tùng, ca hát 
Tôi tham gia, nhảy múa, vùng vẫy mấy chiêu 
Trông cũng rình rang, rộn đám đủ điều 
Họ tấm tắc thầm khen và nhìn tôi, phát ngán 
Tôi là một người điên 
Ông trời nhìn tôi quờ quờ quạng quạng 
Tôi hân hoan chào đón ông trời 
Ông có rảnh rang, mời ông xuống đây chơi 
Mình đã quá quen, đừng khách sáo nhiều lời 
Tôi sẽ kè ông, và thi nhau đánh chén 
Tôi là một người điên, cần chi nữa ! 
Tội cho cõi trần gian, khổ chi rứa ! 
Nếu tái sinh, và cần chọn lựa 
Thì, Tôi là một người điên 
Ai sướng hơn tôi 
Ngao du cho hết cõi đời 
Rong chơi cho phỉ kiếp người khùng điên ! 
 
Tháng 02-2004 
Mặc Giang
  
Giọng ngâm: Hồng Vân & Đoàn Yên Linh