nỗi nhớ tình quê
NỖI NHỚ TÌNH QUÊ
(Trường thiên độc vận)
Thơ: Đinh Kim Chung
Nỗi nhớ quê nhà lúc lạnh đông
Bao năm cách mặt chẳng xa lòng
Ai reo khúc nhạc căn phòng trống
Để buốt đêm tàn mắt mỏi trông
Nhớ tấm hình cha chụp giữa đồng
Súng quàng vai tiến giữa mùa dông
Nhỏ bao máu để nuôi mầm sống
Cho đất mọc lên những nhánh hồng
Nhớ mẹ hiền xưa với dáng còng
Thân cò kiếp vạc dọc triền sông
Làn da úa nắng ham trừ cộng
Bán cá quẩy rau kiếm mấy đồng
Nhớ dáng ngọc xưa chải tóc bồng
Mắt hờn môi dỗi những đường cong
Mười hai bến nước đâu là bóng
Có lẽ nào em chửa lấy chồng?
Nhớ những mùa thơm lúa trổ đòng
Nhớ tằm ăn dỗi kén làm nong
Nhớ làn khói tỏa đen bồ hóng
Nhớ lớp người mang nợ gánh gồng...
Gom nỗi nhớ vào để đếm đong
Gửi mây xa lắc suốt đêm ròng
Nhòm qua khe cửa hoài trông ngóng
Hỏi gió mây về có lạnh không?!