thương nhớ người dưng
THƯƠNG NHỚ NGƯỜI DƯNG
(Nđt, bát vận đồng âm)
Gửi mộng sao người nỡ dửng dưng?
Ta giờ lại nhớ mãi không dừng
Cười do chữ ái ôm tròn trứng
Khóc bởi câu tình cõng vẹo lưng
Dạ vỡ ban chiều mi chẳng đứng
Lòng tan buổi tối lệ không ngừng
Em về giữ lại làm môi ửng
Mỏi mắt trông đời sẽ lại rưng