tự do thù hận (*)
Dương trần thật lắm oái oăm
Yêu thương: Cấm cản, thù hằn: Tự do
Chữ tình như bị cầm tù
Là người vợ, chỉ được thờ chồng thôi
mới là đoan chính ở đời,
mới là chung thủy để người ta khen…
Đời này sao khó thế em?
Yêu thương là trái, thù hằn vô tư (!)
Ghét nhau thì cứ… thích thôi
không ai cho đó người là đáng khinh.
Nhưng khi đem một chữ tình
tặng, cho, trao, gửi người mình yêu thương
Thì bao miệng lưỡi thổi đồn
(rằng sao không oán không thù cho ngoan…)
Ôi con người, xứ nhân gian
Chỉ là động vật điên khùng trong đêm…
… …
THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN
…(*) Trong chùm thơ Tặng hương hồn thi sỹ Xuân Diệu)