mẹ tôi
Cả đời dãi nắng dầm sương
Mẹ như tằm rút tơ vương cho người
Lấy chồng bán tuổi đôi mươi
Để mua cơ cực của thời xuân xanh
Chắt chiu dòng sữa ngọt lành
Cho con khôn lớn, con thành quê hương
Vì con mẹ khổ đủ đường
Bát cơm chịu sạn đau thương chịu thầm
Mẹ ra đãi nắng hoàng hôn
Tìm câu hát thuở bà còn ru nôi
Tìm câu rau cải về trời
Rau răm phải biết chịu lời đắng cay
Bao đòn roi vụt tháng ngày
Quất lên mình mẹ hao gầy tuổi xuân
Vì trời đã bắt phong trần
Hay vì chồng mẹ dành phần gió mưa
Còng lưng gánh cả sớm trưa
Khi con thơ dại, chồng chưa có gì
Tằn tiện buôn thúng bán nia
Khi thì chợ sớm khi thì chợ mai
Bên đèn khuya mẹ giảng bài
Ngoài hiên có ngọn gió lay tóc mềm
Giọng mẹ như giấc trường miên
Đưa con qua biết bao miền mộng mơ
Năm qua tháng đến bên bờ
Cha thành đạt mẹ đâu ngờ đổi thay
Dòng đời đen trắng nợ vay
Khi cha bỏ mẹ một ngày nắng thu
Giữa đồng gặp gió hoang vu
Mẹ như quỵ giữa sương mù rét căm
Bao tình bao nghĩa mênh mông
Không bằng một chút thay lòng của cha
Con giờ đi học xa nhà
Mẹ ra chợ gánh tuổi già đem rao
Mẹ mua câu hát hôm nào
Mong con quên hết nỗi đau dập vùi
“Mình mẹ chỉ mình mẹ thôi
Con đừng oán ghét để rồi khổ con!”
Thương mẹ con khóc bao lần
Tóc mẹ giờ đã bạc sang trắng trời
Mẹ đem bán nỗi đầy vơi
Cho con lộ phí mồ côi khôn cùng
Mẹ đau vẫn giữ nắng hồng
Mẹ buồn vẫn giữ tơ vàng giăng giăng
Chiều nay con trở về thăm
Bên sông mây trắng buâng khuâng âu ời
Gió đưa cây cải xa rời
Rau răm vẫn sống muôn đời vì con
(Nguyễn Ngọc Giang, ngày 11/10/2016)