trần gian nào phải rong chơi
Trăng xua chiều muộn nắng gầy
Ngày leo lét níu chân mây, ráng vàng
Bao mùa giông tố đi ngang
Nụ cười chưa tắt đã tàn cuộc vui
Đếm sao hết những dập vùi
Nhớ sao hết những ngậm ngùi gian truân
Cùng trong một cõi trầm luân
Người nhung lụa, kẻ cơ bần, khổ đau
Lặng xem nhân thế muôn màu
Bao nhiêu toan tính, đổi trao, lọc lừa
Trời buồn đổ lệ làm mưa
Người buồn ôm những sớm trưa khóc thầm
Lâu rồi, tôi chỉ lặng câm
Tóc xanh rồi cũng hoa râm mái đầu
Nhớ xưa em đứng bên cầu
Hồn xưa thổn thức rất lâu đêm dài
Sương xưa ướt lạnh lòng ai
Dưới cầu nước chảy chia hai cuộc đời
Trần gian nào phải rong chơi
Trăm năm oằn oại biển khơi sóng gào ... !!!
Hà Nội, đêm 19.12.2018
Nguyễn Thế Phong