một thoáng quỳnh hoa
Lặng khép môi bầm gió nhẹ rung
Thầm đau kiếp bạc đến khôn cùng
Khuya mờ ảo ảnh con trăng đợi
Cánh nõn trắng phau nhụy khẽ bung
Một kiếp thu phong với nắng mưa
Cầm bằng trong cỏi khát ngàn xưa
Mây hờn cát bụi gian truân nữa
Một chút tơ lòng để thoáng đưa
Khoảng khắc khoe ngần với ánh trăng
Chưa nghe hương nõn giấc mơ màng
Chưa hề mếm vị tình duyên thắm
Một đóa quỳnh hoa lặng tự tàn...
Ta người ảo mộng trong cơn mộng
Tiếc nuối bao mua vẫn ngóng trông
Bài này đã được xem 825 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|