lá gió...à ơi...
Lá ru Gió bằng vần thơ muộn
Vỗ về Gió bằng ánh mắt không tên
Giấc mơ rơi nhẹ bên thềm
Thành câu lục bát cho thêm ngọt ngào
Lá ngồi đó, như làn hương nhạc
Tóc thả dài như giải lụa trôi
Gió vừa chạm đã… ngẩn ngơ rồi
Tưởng chừng trái đất ngừng xoay một thoáng
Khúc ru chiều, không lời vang vọng
Chỉ dịu dàng như bóng nắng nghiêng
Chỉ âm thầm như một nỗi riêng
Đã giúp Gió quên đi đời... Gió bụi
Gió Lãng Dzu