khóc
Hồn sao mê mãi đi hoang ?
Người run, ngựa mỏi lang thang dặm trường
Buộc ràng chi cuộc tang thương
Chỉ là dòng chảy vô thường đầy vơi
Xót xa phận cát rả rời
Càng thương sa mạc một đời cằn khô
Lửa lòng đã nhạt ước mơ
Cành tâm rụng xuống nấm mồ trầm luân
Còn đây giọt lệ bi thương
góp thêm chát mặn đại dương luân hồi
Khóc từ lúc mới chào đời
Khóc sông, khóc núi, khóc người, khóc ta
Dân Đình Mai