khi...
Khi dòng sông chảy về nguồn
Là Ta lạc giữa vui_buồn - thế nhân
Nơi nào là chốn dừng chân
Để mong ngơi nghỉ...một lần - thế thôi !
Khi làn nước cuốn - hoa trôi
Là Ta bước giữa cõi đời ngã nghiêng
Làm sao giũ sạch ưu phiền
Làm sao đổ bến vào miền hương hoa ?
Khi mùa Xuân đã rời xa
Là Ta như bóng mây qua - cuối chiều
Dẫu cho mơ ước lắm điều
Thì ra...cũng chỉ ít_nhiều - có_không.
Khi trời...
mới chớm vào Đông
Sắt se đã phủ ngập lòng người đi.
Mơ nhiều ?
Biết có ích chi
Khi vầng dương rụng - tức thì vào đêm.
Sương rơi...
Mấy giọt ướt mềm
Ta rơi lạc giữa ấm êm_đợi chờ.
Khi đời...
Còn có vần thơ
Là Ta còn ngóng_còn mơ - một mình.
Tú_Yên
(12-11-2011)